21.4.09

Lấy chồng - TRỪ và CỘNG


Cảm ơn những người bạn đã luôn bên tôi,
dù chỉ là bằng những cuộc điện thoại,
những dòng tin nhắn ngắn ngủi,
offline, comment,...
hay chỉ là... trong giấc mơ.

***

Không còn những lúc cao hứng lang thang dưới mưa, nhìn ngắm từng hạt, từng hạt lăn tròn rồi ngấm dần vào lòng đất. Để đến lúc mưa tạnh, ngồi nín lặng cho thứ không khí mát mẻ, trong lành của đất trời quấn lấy mình.
Không còn những lúc giao mùa, chỉ một chiếc lá rơi cũng đủ khiến nhau xao xuyến. Và chỉ thế thôi cũng rồng rắn kéo nhau đi chụp ảnh, từ vườn hồng đến Mỹ Đình, từ Vườn Bách thú đến Bách Thảo. Vì một nhành hoa nhỏ nhắn như từng bông tuyết mà mấy anh em trèo lên trèo xuống, cố ghi lại cái khoảnh khắc mỗi năm chỉ có một vài ngày.
Không còn những ngày dở hơi, lạnh tới mức chẳng mấy ai muốn ra khỏi chăn, thế mà mấy anh em lại rủ nhau đi uống trà. Nhấm nhách vài hạt dẻ nướng đã đến giờ về.
Không còn đêm Noel lạnh đến run người, vẫn tạo dáng dưới ánh đèn cao áp. Và ngày hôm sau, vội vàng hí hoáy post lên blog, gấp gáp đến từng giây.
Không còn những lúc thảnh thơi ngồi thả hồn vào trời đất để viết một new entry. Thay vì update blog liên tục, một tuần có đến hàng nghìn lượt truy cập, blog chi cần nhấn post entry, quay lại đã thấy có người bóc tem. Nay để nó mốc xanh mốc đỏ. Có khi đến cả mốc cũng héo mòn :D.
Không còn...

***

ĐÓ LÀ VÌ... EM... ĐÃ... LẤY CHỒNG nên em tranh thủ thời gian làm cho xong việc, kết thúc một ngày làm việc sớm hơn thời con gái để về với anh.
Vì rằng em mang trong mình đứa con của 2 ta, nên anh dặn em phải đi ngủ sớm.
Vì em và anh còn dành thời gian cùng nhau đi ăn những món em thích, chỉ cần em thích thì ở đâu anh cũng ngồi, có khi phải ăn cả tháng í chứ.
Vì chúng mình còn dành thời gian nghe nhạc, để khi ra đời, con trai của mình thông minh, học giỏi và nhất là có một tâm hồn rộng mở.
Vì chúng mình còn dành thời gian đi mua sách hướng dẫn chăm sóc con, mua những cuốn truyện cổ tich để sau này sẽ đọc cho con nghe.
Vì tối tối, khi ăn cơm xong, anh đưa em đi bộ một vòng, mua nước dừa về rồi lại hì hục chặt chặt đẽo đẽo cho em uống. Anh lo uống ở hàng nước đá không an toàn cho cái bụng của em.
Vì chúng mình còn tranh thủ đi tìm hiểu và sắm cho con những món đồ phù hợp nhất.
Và còn vì một lý do.... rằng... em và anh... đã ĐÓN CHÀO TÝ DẸT CHÀO ĐỜI.
Thế nên, bớt một chút lang thang, em muốn ở nhà chăm lo cho con từng bữa ăn, giấc ngủ. Bớt một chút lãng đãng để chơi trò chơi với con.
Và thế là...
Em và anh được nhìn con lớn lên từng ngày, được thấy con học cười, học nhìn theo đồ vật, học cầm nắm. Ngày con biết ngóc đầu, em vui khôn tả. 4 tháng 2 ngày con mới tự lẫy được, chậm hơn so với các bạn nhưng em hạnh phúc vô cùng. Nhìn anh và con chơi, em biết rồi con sẽ tự hào có một người bố quan tâm đến từng bước trưởng thành của con.
Chính vì thế...
Em tạm biệt thời gian son trẻ để cùng anh đi trên bước đường đầy khó khăn, đầy lo lắng để được hưởng niềm hạnh phúc riêng - NIỀM HẠNH PHÚC ĐƯỢC LÀM BỐ LÀM MẸ.
Nhưng...
Khi một tin nhắn gửi đi, mình được nhận lại bao lời chúc mừng.
Khi vừa nhấn phím post entry, em nhận được tin nhắn "con đã đỡ chưa?" hay một cuộc điện thoại hỏi thăm sức khỏe.
Vậy là...
Số tiền khuyến mãi cho mỗi phút nhận chẳng còn ý nghĩa.
Số lượt truy cập hay số comment đâu nói lên điều gì.
Và giờ...
Mạch viết bị đứt đoạn vì con dậy. Thế nên HẸN GẶP LẠI nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.