21.4.09

Lần đầu nói về Tý dẹt !

Lần đầu nói về Tý dẹt
Bác sĩ nói rằng, khi có bầu, bà bầu dễ nổi giận, dễ dỗi hơn. Ngẫm lại, từ ngày có bầu, tớ sinh ra đằm tính hơn, biết thông cảm hơn, lại tự biết lo cho mình hơn trước. Mà tớ cũng dễ nuôi, cứ mệt là ngủ, ngủ được là hết mệt. Mỗi lần tớ mệt là chẳng nói được gì, chỉ lăn lên giường với ý nghĩ duy nhất là ngủ được ngay thì tốt. Chồng tớ giờ cũng có kinh nghiệm hơn, chỉ hỏi tớ là em có muốn anh làm gì cho em không. Tớ nói: không cần đâu anh ạ. Thế là chồng tớ đi mắc màn cho tớ ngủ. Chỉ tội nghiệp chồng tớ là tớ đi ngủ thì nhất định bắt chồng đi ngủ theo. Hehe.
Dạo này, thỉnh thoảng đêm tớ bị chuột rút, kêu oai oái. May mà chồng tớ hay đi đá bóng nên biết cách cứu chữa.
Hôm qua đi khám, bé nhà tớ đã được 480g rồi đấy. Bác sĩ bảo: Thằng nhóc này đạp ghê lắm nhỉ. Đúng thế! Mỗi tội nó rất "quái". Cứ khi nào bố nó động vào là nó lại nằm yên ngoan ngoãn. Uhm sau này phải đề phòng mới được.
Trộm vía, nhóc nhà tớ phát triển rất tốt mặc dù mẹ chẳng ăn được mấy. Chồng tớ giờ chuyển từ lo cho con sang lo cho mẹ. Trước cứ nhắc em chịu khó ăn cái này, ăn cái kia cho con khoẻ mạnh. Giờ thấy nhóc con phát triển ổn quá lại sợ nó ăn hết của mẹ. Hơ hơ... chẳng biết đường nào...
Vèo một cái đã mấy tháng. Giờ tớ đã bắt đầu thấy sợ rồi. Sang tháng tới phải đi tiêm phòng Uốn ván mũi đầu tiên, chồng tớ lại vất vả đây. Chẳng là tớ rất sợ tiêm. Cứ nhìn thấy người ta tiêm là phải ngoảnh mặt đi rồi. Còn nếu tiêm tớ thì kiểm gì tớ cũng khóc. Năm 15 tuổi tớ đi tiêm phòng Viêm não Nhật Bản, chảy cả nước mắt. Lần gần đây nhất là lấy máu ở ven tay để thử nhóm máu, tớ khóc thôi rồi. Không đau lắm, nhưng mà sợ!
Chồng tớ dạo này đang cố gắng nâng cao sức khoẻ để đợt tới còn chăm vợ. Vì con đã có các bà chăm. Vợ thì nhất định là chồng chăm rồi. Hêhhe... thấy chồng tớ đáng yêu không?!
Suy cho cùng, trải qua một số chuyện, có kinh nghiệm hơn và rút ra kết luận: Sướng hay khổ cũng là một phần do mình. Phần này cũng phải tới 60%. Phương châm của tớ là giờ tự lo cho mình được đến đâu hay đến đấy. Lúc mệt thì ngủ. Lúc sốt thì chồng tớ chỉ cần kiếm cây nhọ nồi xay lấy nước cho tớ uống và nấu cháo thật loãng cho tớ ăn là được (trừ cháo gà, không chơi được). Tạm thời thế là OK rùi.
Đơn giản cho tâm hồn thanh thản.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.