23.11.17

Một buổi sáng đầu đông

Trời trở lạnh! Mùa đông đến rồi!
Buổi sáng, thật khó để bước ra khỏi chăn! Bố đi làm sớm nhất, từ khi 3 mẹ con còn chưa ngủ dậy. Mẹ thường ra khỏi chăn vào lúc 6h30 phút, vội đánh răng rửa mặt rồi gọi anh Tý Dẹt dậy.
Vì trời lạnh nên mẹ hay nấu đồ ăn cho Tý Dẹt ở nhà, hôm thì mỳ Chũ, hôm thì mỳ Tôm... Hôm nào mẹ không nấu kịp, cũng là để con đổi món thì Tý Dẹt ra ăn trứng vịt lộn, cháo, bánh giò,...
7h, em Kem sẽ được đánh thức dậy bằng 1 bài hát trên ChuchuTV. Kem nhanh nhẹn nhất, chỉ khoảng 10-15' là xong xuôi tất cả.
Khoảng 7h15', 3 mẹ con sẽ ra khỏi nhà, nhưng mấy hôm nay trời lạnh thì phải 7h30 mới khởi hành được. Áo khoác, mũ, khẩu trang, kính... tất cả mọi thứ để đảm bảo cái lạnh buổi sáng không làm ảnh hưởng đến sức khỏe, xong xuôi thì go go.
Sáng nay, 3 mẹ con bon bon đến trường. Mẹ và Kem đưa anh Tý Dẹt đến trường trước. Anh Tý Dẹt tạm biệt mẹ. Kem tíu tít: "BB anh Tý Dẹt nha! BB anh Tý Dẹt nha!"
Mẹ quay xe đi đc 1 đoạn thì thấy Kem lí nhí gì đó mà mẹ không nghe rõ. Mẹ hỏi lại, Kem nói: "Anh Tý Dẹt không chào con :("
Khổ thân! Mẹ bảo mẹ sẽ nói lại với anh Tý Dẹt.
Thấy không? Em mới có 31 tháng nhưng cũng nhạy cảm lắm đấy nhé! Yêu ơi là yêu! Trừ những lúc bày trò làm cả nhà phát điên.


Đầu đông, Hà Nội ngày 21.11.2017

7.11.17

Kem trước giờ đi ngủ

Kem đã khỏi ốm và quay lại trường học sau 2 tuần nghỉ ở nhà. Còn lý do viết bài hôm nay là mẹ muốn kể lại câu chuyện tối hôm qua.
Vào giờ đi ngủ, Kem khá là nghịch ngợm, chạy qua chạy lại nhưng cuối cùng cũng chịu nằm xuống. Bạn đi ngủ của Kem lúc nào cũng là bạn Chó Bông và chú Voi. Kem đặt mỗi bạn một bên, cho các bạn ấy đắp chăn chung. Sau đó, Kem lại đổi chỗ cho 2 bạn. Câu chuyện do Kem độc thoại, mẹ và anh Tý Dẹt nằm yên lắng nghe.
- Cho chú Voi nằm cạnh mẹ nhé, bạn Chó sang đây (sang nằm giữa anh Tý Dẹt và Kem).
- Nhắm mắt vào, ngủ đi không ông cụ bắt đấy. (ngôn ngữ này là của bà Phương. Thế mới biết độ tuổi 1-2, người trông nom bên cạnh trẻ có sức ảnh hưởng lớn như thế nào. Bây giờ, gặp lại bà Phương, Kem có thể quên tên, nhưng giọng điệu của Kem và những câu chuyện bà Phương kể vẫn còn lại dấu ấn).
Được 1 lúc, Kem lại kêu đau bụng, bảo mẹ xoa bụng cho con. Mẹ xoa xoa, bạn ấy lại bảo:
- Mẹ gãi đi! Mẹ gãi cho con đi!
Mẹ gãi, nhưng móng tay của mẹ mới cắt nên hơi sắc. Bạn ấy kêu lên:
- Đau con! Mẹ đừng gãi nữa! Mẹ xoa đi!
Mẹ lại xoa xoa... Heehee chỉ đạo thôi rồi. Bạn ấy lại tiếp trong khi mẹ vẫn xoa:
- Mẹ đừng gãi nhé, chảy máu con đấy!
Hahaha... đúng là bà cụ non, cái gì cũng biết.
Đôi lúc mẹ ngạc nhiên về Kem, sao mà cái gì bạn ấy cũng biết vậy, bạn ấy mới 2 tuổi rưỡi thôi mà.