31.5.10

Khi mẹ đi lạc đường


Giờ mới ăn cơm trưa xong. Buồn ngủ mà chẳng chịu ngủ, lại thấy nhớ con. :(
Tối hôm qua, mẹ cho nó ăn no căng cả bụng. Lúc đấy, nó buồn ngủ. Vì cả trưa hôm qua có chịu ngủ đâu. Còn một ít, nó ọe, mẹ rây lại rồi cho nó ăn tiếp. Nó vẫn ăn, nhưng còn khoảng 2-3 miếng thì ngắc ngoải. Cuối cùng, nó vẫn ăn hết. Mẹ bế nó lên... úi rùi ui... cái bụng to tròn. Khổ thân nó! Thế mà mẹ cứ bắt nó cố nốt mấy thìa. CÓ khi nó bỏ lại hẳn nửa bát thì mẹ lại chẳng bắt nó cố. Nhìn bụng con mà cứ thương. Chắc nó khó chịu lắm. Mình ăn no, cái bụng vẫn mềm mềm mà đã uể oải, tức bụng, khó chịu rồi. Nó thế kia...
Mẹ cứ nghĩ thế mà áy náy. Chỉ vì mẹ mong nó ăn được, tăng cân để hồi phục sức khỏe sau đợt ốm. Hóa ra là mẹ vẫn thích thú cái vụ cân nặng của nó sao. Mẹ lại không đúng với nó rồi.
Mọi lần, món chính trong bữa sáng của nó là sữa CT. Nó có thể uống 200-250ml (Hôm nào thích thì uống tận 300ml). Sau đó, lại ăn thêm trứng, bún cùng mẹ. Mấy hôm gần đây, nó không nhiệt tình với sữa nữa rồi. Chỉ 150ml thôi, 50 còn lại mẹ đút bằng thìa.
3 hôm nay, mẹ cho nó ăn thêm tinh bột cho bữa sáng. Lưng bát mỳ Chũ, hoặc 1 bát súp con con. Nói là con con, chứ mẹ toàn nấu nhiều, đến khi nó ăn không được nữa thì mẹ chén nốt. Cái này cũng không đúng với tinh thần mà lâu nay mẹ vẫn làm với nó. Vì có nghĩa là mẹ bắt nó ăn đến chán mới thôi. :((
Từ ngày mai, mẹ chỉnh đốn "nó" nhé. Mẹ sẽ cân, đong, đo, đếm, nghiêm chỉnh. Để nó chỉ phải ăn đúng mức, muốn ăn nữa thì cũng ăn cái khác. Cho đỡ chán mà!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.