30.12.09

Tản mạn


Mấy hôm nay, Tý có vẻ bám mẹ hơn. Có thể là do 2 tuần này mẹ bận quá, đi sớm về muộn, Tý ít được mẹ chơi cùng nên nhớ.

Tý thèm đi chơi, thèm được đi ra ngoài, nhưng trời lạnh. Thời tiết như thế này, hầu hết các bé đều không bước chân ra khỏi nhà. Nhưng với Tý, mẹ vẫn ủng hộ việc chơi của con, chỉ cần con mặc ấm. Tuy nhiên, thời gian chơi ngoài trời sẽ giảm xuống đáng kể. Đầu đội mũ, chân đi tất, đi giày, mặc áo ấm, Tý vẫn đi thăm gà, đi chơi bập bênh hay đi đón những tia nắng hiếm hoi của những ngày đông lạnh giá.

Thời tiết ngày càng khó hiểu. Chính đông mà trời nóng như mùa hè. Nhưng chỉ được vài ngày, trời lại rét cắt da cắt thịt. Nóng - lạnh, lanh-nóng, thất thường...


25.12.09

Chơi Noel


Như bao người, Tý Dẹt cũng đi chơi Noel.

Đây là mùa Noel thứ 2 từ khi Tý Dẹt sinh ra. Nhưng năm trước Tý Dẹt bị ốm nên mẹ chẳng còn tâm trí nào nghĩ tới Noel. Năm nay, Bố đi công tác đúng dịp này, vì vậy, chỉ có mẹ đưa Tý Dẹt đi.

Tiêu chí đặt lên hàng đầu là ở đâu vẫn có không khí nhưng đi lại dễ dàng, khoảng 8h tối có thể về đến nhà mà không lo tắc đường. Parkson là sự lựa chọn số 1 của 2 mẹ con. Đóng bỉm, mặc quần áo ấm áp cho Tý xong, mẹ và Tý lên đường. Và đúng như dự đoán, hai mẹ con ung dung trên chiếc xe Spacy, thẳng tiến mà chẳng có gì cản trở.

Tý bước vào siêu thị, đèn sáng chưng, cây thông Noel được trang trí rực rỡ. Bước đầu còn hơi bỡ ngỡ, nhưng chỉ 1-2 phút sau, Tý hòa nhịp rất nhanh. Những con đường tràn ngập sắc đỏ dường như dành riêng cho Tý. Không còn e ngại, không còn nhút nhát, Tý háo hức khám phá.



Mỗi một gian hàng là một niềm thích thú đối với con, đặc biệt là các cô chú ma-nơ-canh. Nếu có người chụp ảnh hộ, mẹ với Tý đã có thể chụp 1 kiểu cùng họ rồi. Mẹ cho Tý dạo qua tất cả các gian hàng của các tầng. Tý cười thân mật với bất cứ ai mà Tý gặp. Có những lúc còn kéo tay mẹ đi theo 2 cô chú ăn mặc hơi sặc sỡ. Hihi, chẳng ai gặp Tý mà lại không cười một cái, nhìn một cái, khen một câu. Dĩ nhiên rồi, ai lại có thể kìm lòng trước nụ cười mời chào của Tý chứ nhỉ!

Tý dừng lại lâu nhất ở tầng 6. Đầu tiên là gian hàng quần áo, giày dép. Mẹ có dự định mua cho Tý một đôi dép, nhưng tìm mãi mà chẳng được. Lý do rất buồn cười là Tý muốn mua dép, còn bây giờ là mùa đông rồi, chỉ có giày thôi. Nhưng hỡi các nhà cung cấp, mùa đông năm nay nóng nhiều hơn lạnh, Tý không chịu đi giày với thời tiết này đâu.

Mẹ còn mải mê với ý nghĩ đấy, con đã vào giao lưu với mấy bạn chuột Mickey và gấu Pool rồi. Màn chào hỏi là thơm âu yếm. Nhưng con làm nhanh quá, mẹ vì mải xem dép cho con mà không kịp chụp lại.


Đồ rất đẹp, Tý cũng ngó nghiêng chọn lựa nhưng không hợp với nhu cầu nên Tý chuyển qua những gian hàng khác. Đây rồi! Mắt Tý sáng lên, chạy: Gian hàng đồ chơi.


Tý say mê. Mẹ cảm nhận được sự thích thú ở con. Đối với Tý, nơi đây như một thiên đường. (Vì mẹ mải quay phim nên không có bức ảnh nào ở đoạn này.)

Ra về trong sự nuối tiếc, nhưng phải hẹn lần sau thôi con nhỉ. Đến cửa, Tý còn gặp ông già Noel và được ông tặng cho 2 chiếc kẹo và một quả bóng bay. Ông già Noel cũng chẳng kìm lòng được, phải thơm Tý một cái.

Vậy là, Noel năm nay của Tý cực vui rồi.

Người của công chúng


Tý Dẹt được mời làm người mẫu quảng cáo cho dòng xe hơi mới xuất hiện tại Việt Nam nhân dịp Noel năm 2009.

Chiếc xe được thiết kế hiện đại, dáng thể thao, phù hợp với những bạn trẻ ưa tốc độ. Xe có 3 màu: xanh (đang là màu hot trong năm 2009), màu ghi, nhưng nổi bật nhất là màu đỏ rực rỡ - được thiết kế riêng để đón chào mùa Giáng sinh 2009.

Tý Dẹt chúc các bạn một năm mới tràn ngập niềm vui và hạnh phúc!

Xin cảm ơn sự ủng hộ của các bạn trong suốt 14 tháng qua. Hí hí :p





19.12.09

Trời lạnh

Trời lạnh quá! Mẹ phải nghĩ nhiều về việc mặc cho Tý thế nào để vừa đủ ấm mà Tý lại vẫn có thể cử động thoải mái. Tý đang đà thích đi mà. Không thể để thời tiết ảnh hưởng đến niềm vui của Tý được.
Tý rất ghét mặc áo dài tay. Thế nên mẹ giảm tối đa những thứ bó buộc tay Tý lại, chủ yếu là giữ ấm cổ, ngực và bụng.
Mẹ sắm cho Tý rất nhiều áo gi-lê, đảm bảo yêu cầu trên. Tý diện thời trang cực.

17.12.09

14 tháng kém 1 tuần

13 tháng 5 ngày - đi chơi Hồ Gươm lần đầu tiên

12 tháng kém 1 tuần

Chững lại một thời gian vì mọc răng, Giờ Tý đã hoàn thành 4 cái răng cửa và bốn cái kế bên. Trộm vía, rất may là Tý Dẹt không bị sốt, ăn uống vẫn được. Chỉ tội kế hoạch cho con ăn thô dần của mẹ không được thực hiện suôn sẻ. Tý Dẹt mọc răng, chỉ thích ăn cháo mịn, rau xay nhỏ, lười nhai lắm. Giờ thì đỡ hơn rồi. Thấy mọi người ăn cái gì, Tý Dẹt cũng phải đòi thử một tí. Nhiều khi mặt nhăn như khỉ, thế mà cũng phải măm măm.
Hihi, ham của lạ là thế, nhưng có món chưa thử lần nào, Tý Dẹt phải đưa cho bố, hoặc bà, hoặc một ai đó ăn trước, không phải một lần đâu nhé mà 2-3 lần. Mọi người phải ăn trước mặt Tý, thì sau đó Tý mới ăn. Hehe, cái này không ai dạy mà cũng biết. Đáng khâm phục!

--------------

Qua 1 tuổi, Tý ra dáng người lớn... bé con lắm rồi. Tý vốn bám mẹ, nhưng nếu mẹ nói là mẹ đi làm, Tý tiễn mẹ đến tận cửa, vẫy tay bye bye, rồi thơm gió và để mẹ đi làm chứ không đòi bám theo. Tý chơi điện thoại của mẹ, mẹ nói:
-Con cất điện thoại vào túi cho mẹ để mẹ đi làm nàooo.
Tý cho điện thoại vào túi cho mẹ. (Hí hí mẹ thích chí). Tý xách tui cho mẹ ra tận cầu thang, rồi đòi mẹ bế. Mẹ bế, còn Tý xách túi, Tý tiễn mẹ đi làm thế đấy. Mấy lần đầu, mẹ để nhiều thứ trong túi, Tý Dẹt không xách được. Mấy hôm nay, mẹ rút kinh nghiệm, bỏ bớt các thứ ra để con xách được dễ dàng.

-----------
Mẹ bắt đầu sai vặt được Tý. Thực ra không hẳn là mẹ cần nhờ Tý, mà là mẹ tạo công ăn việc làm cho Tý thôi. Chủ yếu là để khuyến khích Tý hoạt động, đồng thời nuôi dưỡng tinh thần yêu lao động của con ấy mà.
Tý chăm lắm, rất thích lao động. Thấy mọi người dùng cây lau nhà để lau nhà, Tý cũng di di, đẩy đẩy. Tý cũng cầm chổi quét nhà. Bà bảo mua cho Tý cái chổi con nhưng mẹ thử rồi, Tý không dùng, Tý thích dùng chổi như người lớn cơ.
Mồi lần con tè dầm, mẹ lấy cái khăn lau chỗ nước đái, Tý cũng lấy khăn, lău lău. Lau khéo lắm nhé!
Tý thích nghịch nhiều thứ, thùng rác là một trong những thứ đó. Để không cản trở công cuộc khám phá của con, Mẹ biến việc nghịch ngợm của Tý thành việc có ích hơn, đó là nhờ Tý vứt rác hộ. Tý vứt vào đúng thùng rác đấy. (Hehe lợi cả đôi đường con nhỉ). Thùng rác ở tầng 2 và tầng 3 khác nhau, thế mà Tý vẫn nhận biết được. Thế là Tý đã hiểu được thế nào là Thùng Rác rồi đấy.--

--------------

6 tháng, Tý đã có thể nhận biết được vật quen thuộc mà mẹ chỉ cho Tý hàng ngày.
Mẹ hỏi: - Đèn chùm đâu con?
Tý nhìn lên trần nhà.
Đó là vì hàng ngày, mẹ và mọi người vẫn thường chỉ cho Tý chiếc đèn chùm.

7-8 tháng
Mẹ hỏi: - Ảnh cưới đâu?
Tý chỉ tay vào bức ảnh cưới của bố mẹ treo trên tường.
Mẹ hỏi: - Bố đâu? (thông thường là Tý chỉ đúng)
Mẹ hỏi: - Mẹ Giang đâu? (còn băn khoăn, ha ha chắc tại lúc đấy mẹ xinh quá, còn giờ thì... dừ rùi :D)

Mẹ hỏi: - Chuột Mickey đầu?
Tý chỉ vào cuốn lịch treo trên tường.

Hoan hô, Tý Dẹt giỏi quá!
Tý cũng vỗ tay hoan hô theo, mặt mày hơn hở.

8 tháng,
Nhà có quả bóng tennis, Tý chơi cùng bố, biết ném qua ném lại. Ném được rồi lại tự hoan hô (í là khen tự khen Tý giỏi đấy mà).

9 tháng,
Một sự kiện lớn diễn ra.
Tý bắt đầu mọc răng. Chiếc răng mà cả nhà chờ đời từ lúc Tý được 4 tháng. Trộm vía, Tý không hề sốt. Lại nói về chuyện mọc răng của Tý. Chiếc đầu tiên là chiếc hmà dưới, bên tay trai. Chiếc răng ấy bị độc thân mất gần 1 tháng. Sau đó là chiếc hàm dưới bên tay phải. Cùng thời gian đó là cái hàm trên, bên tay trái. Đây là cái đặc biệt của Tý đấy. Vì răng Tý mọc chéo nhau. Những tưởng chiếc răng cửa cuối cùgn sẽ mau chóng xuất hiện thôi. Ai dè, Tý mọc tiếp 2 cái răng kế bên hai chiếc răng cửa hàm trên. Hơn 12 tháng, sau khi mọc được 2 chiếc răng kế bên, chiếc răng cửa thứ 4 mứoi xuất đầu lộ diện.
13 tháng, 2 chiếc răng cửa hàm dưới mọc. Giờ Tý đã hoàn thành 8 cái. Tối qua, bà nội bảo:
- Mồm đầy răng rồi mà vẫn còn bú (trộm vía).
Cũng may mà Tý ít khi cắn mje, nếu không...

11 tháng kém 1 tuần,
Khi đứng ở ban công tầng 3, Tý vịn vào tường, mẹ đứng cách xa Tý 1m.
Mẹ dụ dỗ: - Tý ra đây với mẹ nào!!! Lần 1, rồi lần 2, rồi lần 3, mẹ chờ đợ
Tý thả tay, bước 2 bước đến chỗ mẹ.
Mẹ sung sướng, mẹ hạnh phúc, mẹ ôm con, mẹ bay bổng.... hahaha... mẹ cười. Đó là thành quả to lớn sau bao ngày bố mẹ, ông bà và mọi người kiên trì còng lưng dắt Tý đi, đỡ Tý khi Tý đẩy xe tập đi. Tý đã bước bước đi đầu tiên.
Bao nhiêu mệt mỏi tan biến.

11 tháng,
Tý đã bước đi được dài hơn, 1m, 2m, rồi đi qua hành lang.

12 tháng,
Tý đi vững hơn nhiều nhưng cũng ngã nhiều hơn. Mọi người nhìn Tý thích thú. Bé thế mà đi giỏi thật! Mẹ thì ngưỡng mộ và tự hào về Tý. Nhưng trên hết là một niềm vui mãnh liệt vì con trai của mẹ đã tự bước đi trên đôi chân của mình. Và thực sự, con luôn thích thú về điều đó.

1 tháng gần đây,
Tý luôn làm mọi người đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nhưng vẫn đang chờ đợi một điều!

7.12.09

Đi chơi Hồ Gươm







Hơn 1 tuổi, Tý Dẹt mới được biết Hồ Gươm. Lần đầu, Tý Dẹt đi vào chủ nhật, thích như hơi ngơ ngác nên Tý vẫn đòi mẹ bế. Mấy ngày sau, vào thứ 4, mẹ đưa Tý đi kiểm tra dinh dưỡng. Mọi việc đều bình thường nên mẹ đưa Tý ra Hồ chơi và chụp ảnh.

12.11.09

Sắp 30 tuổi


Hôm qua, bà nội mang về 1 cuốn lịch, mẹ ngỡ ngàng. Đã sắp hết 1 năm rồi đấy.
Một năm qua, không ít biến cố xảy ra, chủ yếu là mẹ ở nhà với Tý. Tý đã tròn 1 tuổi rồi. Cái tuổi dễ ốm khi trái gió trở trời. Cái tuổi ham chơi mà quên ăn quên ngủ. Cái tuổi 'học đòi' bắt chước. Của mình không thích, chỉ thích dùng đồ của người lớn.
Mẹ đi làm được 3 bữa thì nghỉ 7 ngày tiếp theo. Cảm ơn ông sếp của mẹ. Cho dù vì động cơ, chiến thuật... gì đi nữa thì mẹ vẫn muôn lần cảm ơn ông sếp của mẹ đã để mẹ yên tâm có thời gian bên con nhiều nhất nếu được. Có thể mẹ tham lam, cầu toàn. Có thể mẹ ngớ ngẩn, lẩn thẩn. Nhưng mẹ vẫn luôn cố gắng làm những điều tốt nhất cho Tý trong hơn 1 năm qua.
Có người nói với mẹ: Cố mà giữ cái nhiệt huyết đấy cho đến khi nó lớn. Câu nói này chí lí vô cùng. Merci beaucoup! Nhờ câu nói này, mà đôi lúc sự kiên nhẫn đòi bỏ mẹ ra đi, sự tức giận làm mờ lý trí, mẹ lại tự nhủ: 'Cố mà giữ lấy cái nhiệt huyết ấy'. Không phải lúc nào cũng làm được. Nhưng đa số lần thành công. :p
Hôm nay, ngày 12 tháng 11 năm 2009
Mẹ bước sang tuổi 28 được gần 1 tháng. Cũng đến lúc phải nghĩ đến việc cần phải làm trước khi 30 tuổi.
Lang thang trên Google:
1. Cụm từ: 'những việc cần làm trước 30 tuổi'.
Kết quả chính xác: không có
Kết quả gần đúng: 'những việc nên làm trước 30 tuổi' - toàn là chăm sóc cơ thể, chăm sóc làn da...
Cũng có giá trị! Vì đến giờ mẹ hiểu giá trị của sức khỏe là như thế nào. Hai bố mẹ muốn rủ nhau đi tập Yoga nhưng khó đấy. Vì vốn dĩ bố mẹ chẳng yêu thể dục thể thao cho lắm. Có yêu - chỉ là yêu thích khi nhìn thấy người khác thực hiện thôi, còn vận vào thân hả??? Cứ từ từ. Cái này cần thay đổi dần dần. Ít nhất là để 1-2 năm nữa, Tý Dẹt có bố mẹ hành động cùng. (Hi vọng :)) )
2. Cụm từ: '30 tuổi'
Kết quả: - Có 16.300.000 lượt tìm kiếm (nhiều thật đấy! Chứng tỏ cũng nhiều người không có được phương hướng ro ràng - giống mình :p)
- Kết quả cụ thể chủ yếu nói về vấn đề chồng con. Chồng con thì mình đã có rồi. Vậy việc cần làm lớn nhất đã làm được rồi. Tiếp theo là gì nhỉ???
Thôi thì tự đặt kế hoạch cho mình vậy. Ít nhất là đã thực hiện được việc trồng rau tại nhà. Nhưng chỉ để chơi chơi thôi. Chứ còn đủ rau sạch cho cả nhà thì còn dài dài.

8.11.09

Một tuần

Tý vẫn ốm, mũi có đỡ hơn nhưng họng có vẻ nặng hơn. Mẹ sốt ruột. 3 hôm trước, Tý có đỡ hơn, ăn tốt và không trớ nữa. Vậy mà 2 hôm nay, Tý hầu như không ăn được gì. Đêm qua, mẹ phải bế con con mới ngủ ngon. Nếu không, con lăn qua lăn lại, rồi ọe liên tục. Ngày mai, mẹ sẽ đưa Tý đi khám lại. Việc cho tý uống thuốc thật khó. Cứ uống là lại nôn ra. Khổ thân con! Sao thuốc cho trẻ con mà cho nhiều loại một đợt thế. Uống siro đã khó rồi, còn thuốc gói, thuốc viên... Mẹ phải làm sao đây?
Tý ốm, nhưng mẹ vẫn duy trì ngày 2 lần cho Tý ra ngoài chơi. Tất nhiên là chỉ cho Tý ra lúc trời lặng gió, có nắng. Vừa tranh thủ để con được vận động, vừa để kiếm tý Vitamin D. Mấy hôm Tý không được ra ngoài trời nhiều nên tối ngủ đổ mồ hôi nhiều lắm. Mẹ phải lau và quạt liên tục. Bật quạt thì Tý ho. Mẹ đành phải quạt tay.
Tý ốm, nhưng vẫn lên thăm rau cùng với mẹ. Con thực sự thích thú! Con nhẹ nhàng chạm tay vào những mầm rau, giống như khi con nhẹ nhàng thơm vào tay em bé. Con đi từ khay rau này đến khay rau khác, hơn hở. Cách con thể hiện niềm vui rất thật, rất gần. Rau lên mầm, mẹ vui lắm lắm. Nhưng niềm vui được nhân lên gấp bội khi thấy con trai của mẹ có thêm một niềm vui mới. Con làm mẹ ngạc nhiên vô cùng! Trước đó, Mẹ nghĩ Tý sẽ nhổ hết lên, rồi bới đất như con vẫn thường nghịch đất. Vậy mà,... Tý của mẹ đáng yêu vô cùng!
Sắp có rau măm măm rồi con trai ạ, nhưng con phải mau mau khỏi ốm cơ. Ốm - ăn vào trớ ra thì phí lắm, Tý nhỉ!

6.11.09

Khởi đầu

Mấy hôm Tý ốm, nhà không có ai nên mẹ nghỉ ở nhà chăm Tý. Hơn nữa, ốm, Tý không chịu ăn cháo, chỉ ti mẹ thôi. Mà mẹ cứ đi làm, ăn ít là khỏi có sữa. Nhiều lý do thế - đủ để mẹ 'lại' ở nhà. (Bao giờ ông bà nội nghỉ hưu, ông bà ngoài về định cư tại Hà Nội chắc mẹ mới dám để Tý ở nhà những lúc như thế này để đi làm mất).
Ở nhà với Tý, mẹ tranh thủ làm được một việc rất quan trọng (mà cũng là niềm mơ ước của mẹ bấy lâu nay :P), đó là mua đất, mua hạt giống và... trồng rau. Lúc có bầu Tý, mẹ cũng đã trồng một lần, nhưng là ở dưới vườn. Chỗ đó có nắng, nhưng lại không thoát được nước. Mưa một trận, rau muống, rau dền, rau đay dập nát, rũ rượi, tả tơi, vài ngày sau thì chết toi mất. Chỉ còn rau mồng tơi, kiên cường trống lại sự khắc nghiệt của thời tiết mà sống đến tận bây giờ. Vì thế mà thỉnh thoảng TÝ vẫn được 1 bữa rau sạch.
Giờ thì mẹ trồng rau trong hộp xốp, đất dinh dưỡng mua tận Viện giống cây trồng Việt Nam hẳn hoi. Hì hụi đất đất, hạt hạt từ hôm thứ 2 (2/11), hôm qua hạt đã nảy mầm. Ngày 2 lần, mẹ đưa Tý lên tầng 4 tưới hạt. Hồi hộp chờ đợi, hôm nay, cải mầm Đà Lạt, cải ngọt đã đội đất vươn lên. Rau muống, cải bó xôi, cải mơ đang nứt hạt nhú mầm. Còn rau dền vẫn im lìm trong lòng đất.
Hôm qua, nhằm mục đích tăng sản lượng, mẹ đã trồng thêm 5 hộp nữa. Thế mà sáng nay, khi lên tưới nước, mẹ đã thấy cải mầm Đà Lạt nảy mầm, rau muống đã nứt. Lạ nhỉ!??? Hay là do mấy hộp đó mẹ đậy kín nên đất ấm, hạt nhanh phát triển? Điều này chắc phải thử nhiều lần mới biết được.
5 hộp mới này có công rất lớn của bố. Nhờ Bố cắt ghép hộp thì tiến độ mới nhanh được như vậy.
Khoảng 1 tuần nữa là Tý sẽ có rau sạch để măm măm rồi. Thích nhỉ! Chờ xem nhé!

3.11.09

Học nói

Không tính những từ: chạ chạ,ai ai, dzai dzai... mà Tý nói suốt ngày nhưng không ai hiểu, Tý đã nói được 3 từ: pà pà, mạ mạ và măm măm. Nhưng đa số 'mạ mạ' được chuyển thành 'măm măm' hết. Mẹ cũng 'măm măm', mà ăn cũng 'măm măm'.
Giờ Tý nói thêm được từ 'ạ' rõ ràng và có ý thức rồi. Ai gọi Tý cũng ạ ạ ạ.... Cao hứng là ạ liên tục, không cần gọi cũng ạ. Mà gọi bố cũng ạ. Hihi
Tý có mấy em chó bông, gấu Misa, bạn Đen, bạn Đốm. Tý yêu mấy bạn ấy lắm. Sáng nào ngủ dậy cũng phải thơm lần lượt mỗi bạn một cái (mấy hôm nay còn biết thơm kêu nhé! Khiếp! Mọi người mà bảo thơm một cái thì cứ từ từ), rồi gối đầu tình cảm lên bạn. Mẹ thì nói yêu yêu. Còn TÝ... TÝ nói... măm măm. Ha ha ha.... Con vừa thơm, vừa nói 'măm măm' thì các bạn ấy chạy mất dép con ạ.

2.11.09

An ủi

1.11.09
Tý Dẹt bắt đầu sổ mũi vào giữa tuần, đến cuối tuần bệnh bắt đầu trở nặng, mũi đặc và ho nhiều. Thỉnh thoảng tí cũng bị ho nhưng chưa lần nào lại trớ nhiều như lần này. Ăn vào là trớ, chỉ ti mẹ là êm êm. Mẹ giờ ít sữa rồi nhưng vẫn phải cố ăn thật nhiều xem có cải thiện được gì không?!
Sáng, mẹ định đi làm thì Tý dậy, ho và trớ sạch sẽ. Tội nghiệp con! Bụng đói meo, mệt và buồn! Cái bụng đói, không có sức chơi, không buồn mới là lạ.
Cho Tý măm măm, Tý lại ngủ. Mẹ tranh thủ lấy gỉ mũi cho Tý (Tý thức thì đừng hòng động vào mũi Tý được). Tưởng Tý ngủ rồi, hóa ra vẫn tỉnh, rên i ỉ. Mẹ an ủi: Không đau đâu con! Mẹ có bao giờ làm Tý đau đâu. Nếu có đau thì chỉ đau một tý thôi. Ha ha... Câu trước câu sau của mẹ đánh nhau chan chát!

-----------

Sinh nhật 1 tuổi, Tý được dì Chi mua cho một con ốc sên chạy pin có nhạc rất hay (theo quan điểm cá nhân của Dẹt)... Tý yêu cầu mọi người bật lên bất cứ lúc nào Tý nhìn hấy nó. Chỉ tội nghiệp cả nhà, nghe đi nghe lại 1 bản nhạc, điếc hết cả tai. Tý bật lên nhưng có chơi với nó đâu. Ấy vậy mà ai cứ động tắt đi là Tý quay ngoặt lại, với lấy và ấn vào tay cho đến khi mng bật lên mới thôi. Xong việc Tý lại đi chơi tiếp. (Cả nhà chịu con rùi).
------------
3.11.09
2 hôm nay, mẹ vẫn đưa Tý đi chấm họng và hút mũi. Mới vào đến cửa phòng khám Tý đã khóc rồi. Cô y tá bảo Nhật An khóc to thế :(
Sáng nay, tình hình vẫn không khả quan hơn tí nào. Tý vừa mới ngủ dậy đã trớ hết ra gối, giường, ho khù khụ như ông già. Trước đây, Tý ít khi bị viêm họng kèm ho như thế này.
Mẹ quyết định cho Tý uống kháng sinh theo đơn thuốc bác sĩ Ngân cho. Nhưng trước hết phải hút mũi ra cái đã. Ái chà chà, mũi ra thành dây, keo như 502, xanh lè, ra được khá nhiều.
Tuy nhiên, hôm nay Tý ăn khá hơn hôm qua. Mặc dù sau khi ăn vẫn nôn.
2h sau khi ăn, mẹ cho Tý uống siro, nhưng lỗ to, nôn cả thuốc lẫn cháo. THôi thì uống Vit.C cho nâng cao sức đề kháng. Cũng may là không nôn thêm tí nào.
Buổi chiều, Tý lên tầng 4 trồng rau với mẹ. Bây giờ mới gieo hạt, chắc phải chờ 10 ngày nữa cây mới nảy mầm con nhỉ. Khoảng nửa tháng nữa là có rau ăn rồi. :))
Giờ này, Tý ngủ rồi. Mong con chóng khỏe, còn đi chơi công viên, con nhỉ. Nhìn 2 cái má mới trở lạnh đã đỏ hồng, xinh ơi là xinh, nhưng thương ơi là thương. Tý giống mẹ rồi. Cứ trời hanh là viêm da cơ địa. Giống mẹ cái gì không giống, sao giống đúng cái dở nhất hả con?!

30.10.09

Chăm chỉ



Mấy hôm nay, cứ nhìn thấy cây chổi lau nhà là Tý cũng đẩy đi đẩy lại (bắt chước mọi ngườiờilau nhà mà).
Sáng nay, mẹ đưa Tý lên tầng 4 tắm nắng. Rộng rãi, Tý chạy nhảy khắp nơi. Kiếm được cái chổi, Tý khua loạn xạ, cũng quét quét di di (hihi), yêu ơi là yêu. Không biết lớn lên mẹ nhờ quét nhà có chịu làm không nhỉ. Mẹ phải đi mua cho con cái chổi nhỏ thôi. Hic nhưng mà cái gì của mình lại không thích dùng, cứ thích dùng của người lớn cơ.

Tinh thần thể thao

Chuẩn bị đưa Tý Dẹt đi chơi mà thấy con cứ chống hai tay xuống đất, chổng mông lên trời.
Bố bảo: Lại đái đây.
Mẹ thì không nghĩ thế. Mẹ vừa xi tè con xong mà.
Tay tí nhún nhảy. Hoá ra Tý Dẹt tập thể dục.
Chẳng là mấy hôm vừa rồi, thời tiết thay đổi, mẹ đau hết cả người. Sáng dậy, làm vệệ sinh cho Tý Dẹt xong, mẹ tập vài động tác thể dục, đứng lên, cúi xuống cho đỡ đau lưng. Thếế là Tý Dẹt bắt chước mẹ.
Bố thấy thế hăng hái: Tý Dẹt, nhìn bố này. (Bố vừa nói vừa chống đẩy)
Tý cũng làm theo (giỏi thế). Được vài cái, quá đà cắm đầu xuống đất. Hihi buồn cười nhưng mà thương con, Bố ôm Tý xuýt xoa khen Tý giỏi. Mà Tý Dẹt giỏi thật! Chưa nói được thôi nhưng biết hết, hiểu hết đấy.

Một tuổi (viết lại)

Sinh nhật của Tý Dẹt qua đi như bao ngày. Cũng 24h đấy. Những mỗi một thời khắc qua, mẹ tưởng như con lớn dần lên một chút. Từng bước, từng bước, con bước đến một bước ngoặt quan trọng của đời mình.

Thôi nôi (viết lại)


Ngày này, một năm trước đây, mẹ và Tý Dẹt vẫn còn là một. Con ở trong bụng mẹ, đạp liên hồi. Mẹ mệt, đau nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là bố mẹ sắp được nhìn thấy con, được ôm con trong lòng.
Con yêu! Một năm qua, thời gian đối với bố mẹ không phải đựoc tính bằng giây, bằng phút. Nó được tính bằng nụ cười, ánh mắt, bằng bước chân của con.
Tý Dẹt yêu quý của mẹ! Sau này, khi con lớn hơn, nếu con muốn quay trởở lại ngày xưa, con hãy nhìn vào chính bản thân mình. Tuổi thơ của con đong đầy nụ cười, niềm vui của Ông bà, Bố Mẹ, Bác Sơn, Cô Linh, của mọi ngườiời và của cả con nữa.

Mất 25 bài

Tý Dẹt yêu quý!
Hôm nay, trong lúc ngồi chỉnh sửa, mẹ chót xoá mất 25 bài rùi. Tiếc ngẩn ngơ cả người. Chắc không thể viết lại được nữa. Xin lỗi con trai của mẹ!

21.4.09

Lấy chồng - TRỪ và CỘNG


Cảm ơn những người bạn đã luôn bên tôi,
dù chỉ là bằng những cuộc điện thoại,
những dòng tin nhắn ngắn ngủi,
offline, comment,...
hay chỉ là... trong giấc mơ.

***

Không còn những lúc cao hứng lang thang dưới mưa, nhìn ngắm từng hạt, từng hạt lăn tròn rồi ngấm dần vào lòng đất. Để đến lúc mưa tạnh, ngồi nín lặng cho thứ không khí mát mẻ, trong lành của đất trời quấn lấy mình.
Không còn những lúc giao mùa, chỉ một chiếc lá rơi cũng đủ khiến nhau xao xuyến. Và chỉ thế thôi cũng rồng rắn kéo nhau đi chụp ảnh, từ vườn hồng đến Mỹ Đình, từ Vườn Bách thú đến Bách Thảo. Vì một nhành hoa nhỏ nhắn như từng bông tuyết mà mấy anh em trèo lên trèo xuống, cố ghi lại cái khoảnh khắc mỗi năm chỉ có một vài ngày.
Không còn những ngày dở hơi, lạnh tới mức chẳng mấy ai muốn ra khỏi chăn, thế mà mấy anh em lại rủ nhau đi uống trà. Nhấm nhách vài hạt dẻ nướng đã đến giờ về.
Không còn đêm Noel lạnh đến run người, vẫn tạo dáng dưới ánh đèn cao áp. Và ngày hôm sau, vội vàng hí hoáy post lên blog, gấp gáp đến từng giây.
Không còn những lúc thảnh thơi ngồi thả hồn vào trời đất để viết một new entry. Thay vì update blog liên tục, một tuần có đến hàng nghìn lượt truy cập, blog chi cần nhấn post entry, quay lại đã thấy có người bóc tem. Nay để nó mốc xanh mốc đỏ. Có khi đến cả mốc cũng héo mòn :D.
Không còn...

***

ĐÓ LÀ VÌ... EM... ĐÃ... LẤY CHỒNG nên em tranh thủ thời gian làm cho xong việc, kết thúc một ngày làm việc sớm hơn thời con gái để về với anh.
Vì rằng em mang trong mình đứa con của 2 ta, nên anh dặn em phải đi ngủ sớm.
Vì em và anh còn dành thời gian cùng nhau đi ăn những món em thích, chỉ cần em thích thì ở đâu anh cũng ngồi, có khi phải ăn cả tháng í chứ.
Vì chúng mình còn dành thời gian nghe nhạc, để khi ra đời, con trai của mình thông minh, học giỏi và nhất là có một tâm hồn rộng mở.
Vì chúng mình còn dành thời gian đi mua sách hướng dẫn chăm sóc con, mua những cuốn truyện cổ tich để sau này sẽ đọc cho con nghe.
Vì tối tối, khi ăn cơm xong, anh đưa em đi bộ một vòng, mua nước dừa về rồi lại hì hục chặt chặt đẽo đẽo cho em uống. Anh lo uống ở hàng nước đá không an toàn cho cái bụng của em.
Vì chúng mình còn tranh thủ đi tìm hiểu và sắm cho con những món đồ phù hợp nhất.
Và còn vì một lý do.... rằng... em và anh... đã ĐÓN CHÀO TÝ DẸT CHÀO ĐỜI.
Thế nên, bớt một chút lang thang, em muốn ở nhà chăm lo cho con từng bữa ăn, giấc ngủ. Bớt một chút lãng đãng để chơi trò chơi với con.
Và thế là...
Em và anh được nhìn con lớn lên từng ngày, được thấy con học cười, học nhìn theo đồ vật, học cầm nắm. Ngày con biết ngóc đầu, em vui khôn tả. 4 tháng 2 ngày con mới tự lẫy được, chậm hơn so với các bạn nhưng em hạnh phúc vô cùng. Nhìn anh và con chơi, em biết rồi con sẽ tự hào có một người bố quan tâm đến từng bước trưởng thành của con.
Chính vì thế...
Em tạm biệt thời gian son trẻ để cùng anh đi trên bước đường đầy khó khăn, đầy lo lắng để được hưởng niềm hạnh phúc riêng - NIỀM HẠNH PHÚC ĐƯỢC LÀM BỐ LÀM MẸ.
Nhưng...
Khi một tin nhắn gửi đi, mình được nhận lại bao lời chúc mừng.
Khi vừa nhấn phím post entry, em nhận được tin nhắn "con đã đỡ chưa?" hay một cuộc điện thoại hỏi thăm sức khỏe.
Vậy là...
Số tiền khuyến mãi cho mỗi phút nhận chẳng còn ý nghĩa.
Số lượt truy cập hay số comment đâu nói lên điều gì.
Và giờ...
Mạch viết bị đứt đoạn vì con dậy. Thế nên HẸN GẶP LẠI nhé!

Tý Dẹt tròn 4 tháng tuổi - February 24, 2009!

Khoe bộ ngực đô!


Lẫy một cái để khoe mọi người xem lưng mình có múi


Khoe thế thôi. Mặc áo cho ấm để học 1 tí. Chưa ngồi dậy đọc sách được thì nằm đọc vậy.

Ái chà, chu cả mỏ lên đọc, mỏi hết cả miệng mà vẫn chưa thấy chán.

Mỏi cả tay rùi, cầm tạm 1 tay vậy.

Hehee đọc sách thích quá các bác ạ, lúc nóng lại có thể dùng lam quạt mát. Em biết tiết kiệm rồi đấy.

Nghỉ giaỉ lao, em ngó nghiêng quan sát chút nào
Quần áo chỉnh tề, mẹ cho em vào xe đẩy đi dạo một vòng. Khu nhà em có rất nhiều cây cảnh. Em ngắm mãi không biết chán!
P/S: Nằm trong xe đẩy, Tý Dẹt vẫn nghêu ngao nói chuyện với mẹ.

Tý Dẹt đi tiêm!

Cứ nghĩ đến mũi kim cắm vào người con là mẹ lại xót ruột. Lần nữa mãi, cuối cùng hôm nay mẹ cũng phải đưa con đi tiêm.
Thường ngày, khoảng 7h là con dậy. Nhưng hôm nay mãi 9h mới thấy con bình minh. 10h 30', bà ngoại và mẹ đưa con đến 70 Nguyễn Chí Thanh. Như mọi lần, chỉ đến lúc tiêm con mới khóc 1 chút, rút kim tiêm ra là con nín ngay.
Song hôm nay, nhìn thấy mẹ là con mếu máo. Chắc là con tủi thân vì mẹ để con bị đau. Con biết là mẹ thương con lắm mà, phải không con trai yêu quý của mẹ?! Mẹ định an ủi con nhưng lại nghĩ làm như vậy sẽ khiến con yếu đuối hơn. Vì vậy, mẹ đã nói: Con trai của mẹ dũng cảm quá!
Lên taxi, con ngủ ngon lành cho đến khi về đến nhà. Con tỉnh dậy, cười toe toét làm mẹ mừng quá. Hóa ra con trai của mẹ giỏi hơn mẹ nghĩ nhiều. Chỉ có mẹ là nhát non mà lo lắng quá.
***
Lần đầu tiên con chơi bóng bay, con chưa cầm được. Mẹ buộc 2 quả bóng vào chân con để cho con đạp. Bóng bay theo đà cứ nhảy nhót làm con rất vui.
Giờ con trai của mẹ đã tự cầm được rồi. Con cứ ê a nói chuyện, chơi đùa với 2 bạn bóng rất lâu. Những lúc con lỏng tay, bạn bóng bay lên trần nhà, con aaaaaaaa gọi mẹ. Mẹ nói "để mẹ gọi 2 bạn xuống chơi với con nhé" rồi kéo bóng xuống cho con. Con thích thú lắm, cứ cười toe toét thôi. Mẹ giấu mặt sau bạn Thỏ Ngốc rồi nói:
- Bạn Tý Dẹt hôm nay dũng cảm quá! Thế là con cũng reo lên, ê a nói chuyện.
Giờ mẹ mới biết, chuyện cổ tích không hề hư cấu mà thật sự, trong thế giới của con, vạn vật đều biết nói, biết cười, biết vui chơi, vạn vật đều đáng yêu. Mẹ rất mừng vì con trai của mẹ biết cười khi con vui, biết khóc khi con đói, con đau, biết cách gọi mẹ khi con cần.
Bố mẹ yêu con nhiều nhiều!
13/2
Đi tiêm về, tối, con bắt đầu hâm hẩm sốt. Mẹ lấy tấm chườm lạnh dán cho con, rồi lấy nước nóng lau người cho con, thấy con đỡ hơn một chút. Con ngủ, mẹ cũng tranh thủ đi ngủ. Nửa đêm về sáng, con sốt cao hơn. Mẹ và bà lại phải lấy nước ấm lau người cho con để con dễ chịu nhưng con vẫn không ngủ được. Cứ vừa ngủ lại choàng tỉnh dậy khóc. Mẹ cho con gối đầu tay, con ngủ thiếp đi và mẹ cũng được ngủ.
Sáng ra, con vẫn nóng, nhưng chịu nói chuyện và cười đùa. Con cầm quả bóng con cá khua khoắng khắp nơi.
***
Tối hôm qua mẹ thả một quả bóng kèm theo điều ước. Hy vọng con trai mẹ sẽ mau khỏe. Mẹ thương con nhiều. Con trai của mẹ dũng cảm lắm. Mau khỏe con nhé!

Nhật ký Tý Dẹt 10/2/2009

Mẹ cứ nói viết nhật ký cho Tý Dẹt mà không làm được. Phần vì sức khỏe mẹ giờ không được tốt lắm nên có thời gian rảnh là phải tranh thủ nghỉ ngay, phần vì máy móc ở nhà không tiện (mẹ dùng Laptop không quen).
Lúc con được 3 tháng, trời lạnh quá nên con không tập lẫy được. Mấy hôm nay, thời tiết bắt đầu ấm lên, buổi sáng, Tý Dẹt đã bắt đầu tự xoay nghiêng người, chỉ cần mẹ giúp đẩy nhẹ mông là con trai của mẹ lẫy ngay được. Con rất thích nằm sấp. Lúc đó, cái đầu cứ ngúc nga ngúc ngoắc, mắt rướn lên để ngắm nhìn mọi thứ đến nhăn cả trán. Tội nghiệp con, cái đầu thì quá nặng so với cái cổ mà.

3 hôm nay, Tý Dẹt bắt đầu rứt tóc. Hihi cái đầu có vài cọng tóc, từ lúc sinh ra đến giờ chỉ thấy dài ra chứ hình như chẳng mọc thêm được cọng nào. Thế mà con cứ giật giật thế thì còn được mấy sợi hả con trai?! Con lại còn cho cả nắm tay vào miệng, rồi cấu mắt như Chí Phèo ấy.
Con trai của mẹ đặc biệt thích nói chuyện với bức ảnh cưới của bố mẹ treo trên tường. Mẹ bế con đứng trước đó là con cứ ê a, cười toét hết cả miệng. Yêu ơi là yêu! Có nuôi con mới biết, chỉ một tiến bộ nhỏ của con cũng là niềm hanh phúc lớn của bố mẹ. Mỗi ngày con lại đòi hỏi nhiều hơn, đơn giản là do con biết nhiều thêm một chút.
Chiều chiều, mẹ bế con ra ban công phơi nắng hoặc đặt con vào xe, đẩy con đi chơi là con thích lắm, mắt con mở to ngắm nhìn cây cối, nhà cửa. Chỉ khổ thân con những hôm trời lạnh không được ra ngoài, mặt con buồn thiu như thiếu điều gì lớn lắm. Tất nhiên là vậy rồi, con trai của mẹ đang khám thế giới quanh con mà.
Hôm nay, trời nắng ấm. Mẹ sẽ đi mua 2 quả bóng bay mới cho con nhé. Bố mẹ yêu con nhiều!

Tý dẹt 2 tháng 4 ngày tuổi!

Ảnh up lên sau nhé!

Tý dẹt 7 tuần tuổi!

Ảnh chụp tư thế này là do mẹ và bà ngoại giúp Tý Dẹt thực hiện. Mẹ yêu con!

Tý dẹt 6 ngày tuổi!

Chờ mẹ nó up ảnh sau.

Tranh thủ viết về con trai!

Hôm nay, con trai của mẹ được 2 tháng 4 ngày. Thật lâu nhưng cũng thật nhanh!
Con trai của mẹ đã biết khá nhiều thứ rồi. Con đã biết hóng chuyện, biết theo. Khi thức, con cười toe toét. Cái miệng móm mém trông yêu ơi là yêu. Từ lúc 2 tháng, con còn biết mút môi nữa cơ. Mẹ không kịp cho con bú là con nằm mút môi ngon lành. Mút chán mới khóc nhè. Ngộ ghê!
Đúng ngày con được 2 tháng, con bị ốm. Tội lắm! Con cứ ăn vào là nôn ra hết, ọe liên tục. Con buồn ngủ nhưng không nằm được vì bị nghẹt mũi. Vì vậy, mẹ và ông bà ngoại phải thay nhau bế con. Cũng may 2 hôm sau là con đỡ rồi. Cả ngày hôm đó, con ngủ lay không chịu dậy. Bình thường, cứ 2 tiếng con ăn một lần, ngày gắt ngủ 3 lần. Hôm con đỡ, con chỉ bú mẹ một lúc rồi lại lăn ra ngủ, chẳng phải ru rín gì. Mẹ cứ lo con lại bị làm sao.

Lần đầu nói về Tý dẹt !

Lần đầu nói về Tý dẹt
Bác sĩ nói rằng, khi có bầu, bà bầu dễ nổi giận, dễ dỗi hơn. Ngẫm lại, từ ngày có bầu, tớ sinh ra đằm tính hơn, biết thông cảm hơn, lại tự biết lo cho mình hơn trước. Mà tớ cũng dễ nuôi, cứ mệt là ngủ, ngủ được là hết mệt. Mỗi lần tớ mệt là chẳng nói được gì, chỉ lăn lên giường với ý nghĩ duy nhất là ngủ được ngay thì tốt. Chồng tớ giờ cũng có kinh nghiệm hơn, chỉ hỏi tớ là em có muốn anh làm gì cho em không. Tớ nói: không cần đâu anh ạ. Thế là chồng tớ đi mắc màn cho tớ ngủ. Chỉ tội nghiệp chồng tớ là tớ đi ngủ thì nhất định bắt chồng đi ngủ theo. Hehe.
Dạo này, thỉnh thoảng đêm tớ bị chuột rút, kêu oai oái. May mà chồng tớ hay đi đá bóng nên biết cách cứu chữa.
Hôm qua đi khám, bé nhà tớ đã được 480g rồi đấy. Bác sĩ bảo: Thằng nhóc này đạp ghê lắm nhỉ. Đúng thế! Mỗi tội nó rất "quái". Cứ khi nào bố nó động vào là nó lại nằm yên ngoan ngoãn. Uhm sau này phải đề phòng mới được.
Trộm vía, nhóc nhà tớ phát triển rất tốt mặc dù mẹ chẳng ăn được mấy. Chồng tớ giờ chuyển từ lo cho con sang lo cho mẹ. Trước cứ nhắc em chịu khó ăn cái này, ăn cái kia cho con khoẻ mạnh. Giờ thấy nhóc con phát triển ổn quá lại sợ nó ăn hết của mẹ. Hơ hơ... chẳng biết đường nào...
Vèo một cái đã mấy tháng. Giờ tớ đã bắt đầu thấy sợ rồi. Sang tháng tới phải đi tiêm phòng Uốn ván mũi đầu tiên, chồng tớ lại vất vả đây. Chẳng là tớ rất sợ tiêm. Cứ nhìn thấy người ta tiêm là phải ngoảnh mặt đi rồi. Còn nếu tiêm tớ thì kiểm gì tớ cũng khóc. Năm 15 tuổi tớ đi tiêm phòng Viêm não Nhật Bản, chảy cả nước mắt. Lần gần đây nhất là lấy máu ở ven tay để thử nhóm máu, tớ khóc thôi rồi. Không đau lắm, nhưng mà sợ!
Chồng tớ dạo này đang cố gắng nâng cao sức khoẻ để đợt tới còn chăm vợ. Vì con đã có các bà chăm. Vợ thì nhất định là chồng chăm rồi. Hêhhe... thấy chồng tớ đáng yêu không?!
Suy cho cùng, trải qua một số chuyện, có kinh nghiệm hơn và rút ra kết luận: Sướng hay khổ cũng là một phần do mình. Phần này cũng phải tới 60%. Phương châm của tớ là giờ tự lo cho mình được đến đâu hay đến đấy. Lúc mệt thì ngủ. Lúc sốt thì chồng tớ chỉ cần kiếm cây nhọ nồi xay lấy nước cho tớ uống và nấu cháo thật loãng cho tớ ăn là được (trừ cháo gà, không chơi được). Tạm thời thế là OK rùi.
Đơn giản cho tâm hồn thanh thản.