24.2.11

Sao mẹ lại để con chơi một mình là sao?











Nó đã lớn! Gần 3 tuổi rồi còn gì.

Đối với mẹ, nó lớn lắm rồi. Vì chẳng có gì nó không biết cả (trừ một số thứ chưa cần biết, chưa nên biết và chưa đến tuổi biết:)). Nó biết tự đánh răng rồi xúc miệng. Tất nhiên, mẹ vẫn giúp nó đánh sạch 20 chiếc răng của nó. Còn nó, chỉ cầm bàn chải và kéo đi, kéo lại tựa như kéo đàn. Xúc miệng - nó biết xục xục trong mồm rồi nhổ ra chứ không nuốt như ngày còn bé tí tẹo nữa.

Câu chuyện mà mẹ và bà ngoại kể cho nó từ lúc nó 16 tháng tuôỉ, bắt đầu biết đánh răng bằng bàn chải là chuyện Gấu con đánh răng, giờ mẹ vẫn kể lại mỗi khi đánh răng cho nó và trước lúc đi ngủ.

Cũng nhờ câu chuyện đó mà nó rất thích bạn gấu. Nhưng con vật mà nó thích nhất lại là con Đen - con thú nhồi xốp chẳng giống con gì, đen xì xì và lùn tìn tịt.

Nó biết tự bật tivi và điều chỉnh kênh 33 - kênh Bibi mà nó yêu thích. Ngồi xem chăm chú, có lẽ nó thấy thế giới trong những bộ phim hoạt hình thật đáng yêu, đầy màu sắc và rất sinh động. Nó thích bộ phim về Hai anh chuối. Một lần, ông xi tè nó. Sau đó, nó mang anh chuối ra xi tè, rồi... nó phát hiện ra một điều khiến ai cũng thú vị: "Ơ! Anh chuối không có... chim :"> ".

Nó thích nhân vật Pocoyo - một nhân vật hoạt hình trong phim của Tây Ban Nha mà mẹ download từ Youtube về rồi burn ra đĩa cho nó. Nó, chính nó đã biến mẹ nó thành một người mẹ tuyệt vời vì luôn cần mẫn tìm kiếm những điều rất đơn giản mà thú vị về cho nó. Nào là 50 bài hát thiếu nhi hay nhất thế kỷ. Nào là phim hoạt hình Pocoyo, Tom và Jerry,... Nào là...

Nó biết kể lại một phần những câu chuyện mà mẹ hay đọc hoặc kể cho nó nghe. Những câu thoại mà nó thích, nó nhớ đúng từng chữ một. Nó thích Rùa và Thỏ chạy thi. Vì vậy, lúc nào nó đòi bế mà mẹ lại muốn nó đi bộ cho khỏe người, mẹ sẽ làm Thỏ, còn nó làm Rùa. Rùa cần mẫn nhất định sẽ thắng Thỏ. Nó tin thế! Vì trong truyện mẹ đọc cho nó nói thế mà. Và nó luôn thắng. Còn mẹ thì luôn thấy mình đang chiến thắng. Vì mẹ có đứa con vô cùng đáng yêu như nó.
Nó biết thẳng thắn xin ông nội cái ô tô. Mà ô tô thật ông đang đi cơ, chứ không phải cái ô tô điều khiển của nó. Cái đó, ông mua cho nó thì của nó rồi còn gì. Ông sướng lắm! Ông thích lắm! Giá mà nó lớn rồi, có thể lại rồi là ông cho thật đấy. Nó bảo: "Để con lái xe chở mẹ đi nhé!". Mẹ hỏi: "Con có biết lái không? Con có bằng không? Ai cấp bằng cho con?" Tất nhiên là nó chẳng hiểu bằng là cái gì đâu nhưng mẹ cứ hỏi. Còn lái á? Nó biết vặn vô lăng rồi. Thế là xong chứ con gì. Nó trả lời: "Ông nội". Hơ... cái đoạn này... nếu nó có ăn chơi là tại ông nội nhá chẳng phải tại mẹ của nó đâu.

Dạo này, nó bướng ghê cơ. Mẹ nói không bao giờ nó nghe ngay. Nó còn trêu lại mẹ. Mẹ giận. Mẹ quát. Có lần mẹ còn đánh nó.

Mẹ nghĩ ghê lắm. Chẳng biết mẹ làm thế có đúng không? Chuyện phải thiết quân luật ý. Nhưng mà... mấy hôm nay mẹ dùng chiến thuật "đối thoại" thay cho "đối đầu" rồi. Mặc dù hơi mất thời gian, nhưng mẹ cũng thấy nó bớt bướng hơn. Chắc tại tuổi này nó thế.

Có câu này, nó nói mà mẹ cứ tâm đắc mãi. Mẹ chẳng thể tin một thằng bé mới 27 tháng mà lại có thể nó được câu đó. Hoàn cảnh thế này:
Tết, người giúp việc nghỉ, ăn xong mẹ đi rửa bát. Mẹ bảo nó:

- Con lên nhà với bố nhé. Mẹ rửa bát xong mẹ lên.
Lúc mẹ rửa bát xong, mẹ lên, nó bảo:

- Sao mẹ lâu thế. Sao mẹ lại để con chơi một mình là sao?
Ôi má ơi... mẹ phì cười... nhưng ngay sau đó phải cố làm cái mặt ra vẻ hỗi lỗi với nó:
- Mẹ xin lỗi! Bây giờ mẹ chơi với con nhé.
Còn bố thì phải thanh minh:

- Có bố chơi với con rồi mà.

Nó im lặng... hình như nó nghĩ lại. =))