16.8.10

Ngoan


Dạo này, ai cũng khen em ngoan. Em nói năng, thưa gửi rõ ràng.
- Mẹ ơi, giúp con! Em nói thế nếu cần mẹ hỗ trợ.
- Nhà Bác Sơn đây ạ!
- Dép của Tý đây ạ!
- Xe của Tý đây ạ!
- Cháo của Tý đây ạ!
...

Nói chuyện điện thoại với ông bà ngoại những 10 phút.
- Bà ngoại chào Tý!
- Chào bà!
- Tý ăn cháo chưa?
- Chưa ạ - Mặc dù mẹ vừa cho ăn xong, bụng còn no căng.
- Tý uống sữa chưa?
- Chưa ạ.
- Tý ở nhà có ngoan không?
- Có ạ.
- Tý có nhớ bà không?
- Có ạ.
- Khi nào bà xuống, bà mua truyện cho Tý nhé.
- Vâng ạ.
- Bà xuống đọc truyện cho Tý nghe nhé!
- Vâng ạ.
Rồi lăng xăng chạy đi lấy ô tô.
- Tặng bà.
- Tý tặng bà ô tô đấy - Mẹ nói chen vào để giải thích vì bà không nhìn thấy Tý tặng bà cái gì.
- Bà cảm ơn con. Tý nói chuyện với ông ngoại nhé!
- Vâng ạ.

Cuộc nói chuyện chuyển sang với ông ngoại.
- Tý có nhớ ôtô của ông không?
- Có ạ.
- Thế khi nào Tý lên chơi, ông lại cho Tý đi ôtô nhé!
- Vâng ạ.
Tý nói yêu ông đi. (Mẹ nhắc ở bên ngoài)
- iêu ông!
Ông ngoại sướng tỉnh tình tinh.
- Hôm nào ông xuống chơi với Tý nhé.
- Vâng ạ.
Tý lon ton chạy khắp phòng lấy ô tô, tàu hỏa,... để rủ ông chơi cùng...
- Ông chào Tý nhé!
- Bye ông!

Bố đi nghỉ mát với cơ quan 3ngày. Lẽ ra, 2 mẹ con đi cùng nhưng mẹ có việc đột xuất nên bố đi 1 mình. Bố gọi điện về nói chuyện với mẹ mỗi tẹo, còn đòi nói chuyện với con.
- Bố chào Tý!
- ạ!
- Tý có nhớ bố không?
- có ạ!
- Bố cũng nhớ con lắm!
- Con nói yêu bố đi! - Mẹ nhắc vào, Tý chưa quen nói với người khác câu này ngoài mẹ.
- Iêu bố! (Nghe yêu lắm cơ)
- Bố cũng yêu Tý! Tý đi chơi có vui không?
- Có ạ... Nhà Bác Sơn đây ạ.
Heheh bố không hiểu gì. Sự thể là: cả nhà đi Big C ở The Garden, trên đường Phạm Hùng có thể nhìn thấy khu nhà của Bác Sơn, em ấy tự nhiên nói: "Nhà bác Sơn đây ạ!". Em ấy chỉ đúng luôn nhé. Nhưng lúc về, cứ nhìn thấy tòa nhà cao tầng nào là "Nhà bác Sơn đây ạ!". Quả này bác Sơn giàu to!
-------------

Ăn uống, em cũng mang mời bà, mời ông và luôn dành phần cho bố mẹ.
Ở nhà, em luôn nhường nhịn em Dương. Em ấy có đánh cũng chỉ nói "đau anh". Yêu thế cơ!

11.8.10

Ăn cơm


Khi em khoảng 17 tháng, bà ngoại đã bắt đầu tập cho em ăn cơm. Mỗi bữa khoảng 2-3 miếng. Từ khi bà ngoại về, việc đó gián đoạn. Thú thực là mẹ chưa được nhiệt tình lắm trong khoản này.
Em bắt đầu ăn cơm, một phần do em đã chán cháo, một phần do em thích ăn cơm giống người lớn. Đừng nói trẻ con chưa biết thưởng thức nhé. Em biết mình thích gì từ lúc tập ăn dặm đấy.

--------------

Khoản out của em hiện đang không ổn. Em bị đi ngoài! Mẹ đã cho uống thuốc và uống men tiêu hóa từ ngày hôm qua! Hy vọng 1-2 hôm nữa sẽ ổn thỏa.

--------------

Trưa nay, mẹ không về đâu em nhé. Mẹ hẹn hò đi ăn KFC. Thỉnh thoảng em vắng mẹ một tí nhé.

10.8.10

Ngỡ ngàng

Mẹ thật sự lo lắng về trí nhớ của mẹ. Hoặc là mẹ thấy ngỡ ngàng với sự phát triển của em. Càng ngày, em càng thể hiện những điều em gom góp, em khám phá, em chắt chiu từ lúc lọt lòng một cách bất ngờ và đầy sáng tạo theo cách riêng của em. Em bắt đầu thể hiện những điều em biết bằng ngôn ngữ.
Nhà có việc thay đổi về nhân sự nên mọi người phải thay nhau nghỉ để ở nhà trông các em. Đầu tuần, mẹ bận nhiều việc chưa giải quyết xong nên bà và cô Linh thay nhau nghỉ. Thứ sáu, mẹ thay phiên. Bố hỏi:
- Mẹ đã hết việc chưa?
Mẹ đang nghĩ, em đã trả lời hộ:
- Hết việc rồi.
Ôi, mẹ với bố được một phen ngã ngửa.

-------------------

Trừ mấy ngày hôm nay, còn lại, trước đó trở về trước một vài tháng, tự nhiên em "nghiện" sữa. Mở mắt ra là sữa. Mẹ nói:
- Mẹ pha sữa cho con nhé.
- ạ!
1 tuần nay, em nói trước:
- Mẹ dậy đi! Pha sữa. Hehehe yêu tới mức mắt không mở được cũng phải mò dậy. Và thế là, em xơi 250-300ml 1 hơi hết luôn. Không đủ để thoải mãn cơn nghiện, em đòi tiếp:
- pha, pha...
- Bố pha cho con nhé! 50 nhé!
- Trăm - ối trời ơi! Lại còn biết định lượng cơ đấy.

---------------------

Thứ 2, mẹ ở nhà. Cả ngày mẹ chứng kiến em mải mê với cái xe lắc. Mà có gì đâu chứ??? Em cứ đẩy ra, rồi lại kéo vào. Đẩy xe ra ban công, kéo xe vào trong nhà. Đẩy từ phòng này, sang phòng khác. Vướng bậc cửa, em hét lên... Mẹ chạy ra:
- Nếu con cần mẹ giúp, con gọi mẹ: "Mẹ ơi, giúp con! Đừng cáu kỉnh nhé!"
Cũng phải đến 3 lần mẹ nhắc nhở, em mới nhớ cách cầu cứu. Và cứ thế, 5 phút 1 lần: "Mẹ ơi, giúp con!". Yêu ơi là yêu!
Tối bố về: - Bố ơi, giúp con! Hehe bố thấy chưa, bám bố phải biết.

--------------------

Những lúc mẹ không ở nhà thì mẹ không biết. Nhưng nếu mẹ ở nhà, khi uống sữa, em cứ thích ngồi vào lòng mẹ.
Mẹ đi rửa bình sữa, mẹ cũng phải giải thích cho em:
- Con chờ mẹ, em rửa bình sữa đã.
EM nói: - Rửa bình "chữa".
- Để mẹ tráng bình đã nhé! Em bắt đầu sốt ruột.
- Tráng! - Rồi bê cho mẹ hộp sữa từ trên bàn đặt xuống đất
- Sữa Tý!
Mẹ pha xong, em vội vàng lấy cái lắp bình đóng lại. Mẹ phải đóng vào thật nhanh vì em thèm quá rồi.
Cầm bình sữa một tay, một tay em dắt mẹ:
- mẹ vào.
Hihi em dắt mẹ vào trong phòng, ngồi trước quạt. (Chẳng là em uống sữa luôn vã mồ hôi đầm đìa nên mẹ dặn em là con ngồi để mẹ bất quạt. Bây giờ em tự biết phải làm gì khi uống sữa.)
Vào trong phòng, em nói:
- Mẹ ngồi - Kéo mẹ ngồi xuống trước quạt và xoay xở ngồi vào lòng mẹ. Hic hic... thế thì mẹ chẳng muốn đi đâu.

---------------

Buổi tối, em thích nghe đọc truyện rồi mới đi ngủ. Trước đây, mẹ hay đọc cho em truyện tranh. Nhưng em cứ bắt đọc đi đọc lại 1 truyện "Gấu con đánh răng". Giờ mẹ chuyển sang truyện dài hơn. Truyện "Chú chó tình nghĩa".
Buồn ngủ, em đòi mẹ bế và chỉ lên tầng 3 (phòng của em ở trên đấy mà). Sau khi làm xong hết thủ tục (Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, mặc bỉm,...), mẹ mới đọc truyện cho em nghe. Tất nhiên, cho đến lúc đó, mẹ đã nghe khoảng chục câu: "Mẹ! đọc truyện đi!". Mẹ luôn phải dùng kế hoãn binh. Cho đến giờ, mẹ vẫn đang thành công!